Lời của Kiến:
Thầy và nhà thơ Bùi Giáng (nguồn: internet) |
Chợt nhớ đến mấy câu trong "Câu chuyện dòng sông" của Hermann Hesse: "Trong một thời gian khá lâu, chàng biết rằng chàng không xa đức Cồ Đàm, mặc dù chàng không thể chấp nhận giáo lý của Ngài.
Không, một kẻ thực sự đi tìm kiếm không thể chấp nhận bất cứ một lý thuyết nào, nếu kẻ ấy thành tâm muốn tìm ra một cái gì. Nhưng người tìm ra có thể đồng ý với mọi con đường, mọi mục đích, không gì phân rẽ người ấy với hàng nghìn người khác sống trong vô tận thời gian cùng thở luồng Thần khí."
Vâng, không gì phân rẽ người ấy với hàng nghìn người khác sống trong vô tận thời gian cùng thở luồng Thần khí. Hay nói như Nguyễn Du: "Dị đại tương liên không sái lệ" (chẳng sống chung thời mà nhỏ lệ). Kiêu hùng hơn nữa là Cao Thích: "Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ. Thiên hạ hà nhân bất thức quân" (Chớ sầu đường trước không tri kỷ. Thiên hạ ai người chẳng biết anh).
Không, một kẻ thực sự đi tìm kiếm không thể chấp nhận bất cứ một lý thuyết nào, nếu kẻ ấy thành tâm muốn tìm ra một cái gì. Nhưng người tìm ra có thể đồng ý với mọi con đường, mọi mục đích, không gì phân rẽ người ấy với hàng nghìn người khác sống trong vô tận thời gian cùng thở luồng Thần khí."
Vâng, không gì phân rẽ người ấy với hàng nghìn người khác sống trong vô tận thời gian cùng thở luồng Thần khí. Hay nói như Nguyễn Du: "Dị đại tương liên không sái lệ" (chẳng sống chung thời mà nhỏ lệ). Kiêu hùng hơn nữa là Cao Thích: "Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ. Thiên hạ hà nhân bất thức quân" (Chớ sầu đường trước không tri kỷ. Thiên hạ ai người chẳng biết anh).
Mỗi khi đọc lá thư, tôi lại thấy Đức Phật, thấy Thầy, thấy những vị thầy, những người đi trước, đi cùng, và đi sau tôi trên con đường này. Tưởng chừng như mỗi người một ngả, tưởng chừng như cách biệt quan san, nhưng hóa ra vẫn chưa hề xa nhau một bước, vắng nhau một giây trong không thời gian hư huyễn diệu kỳ.
Hẹn về khi nắng lâng trời mắt
Tử sinh túy mộng một giấc qua
Biết nhau lâu lắm nay gặp mặt
Ngẩng đầu tam thế lặng phong ba
Con thương mến
Thầy
mới là người đáng trách. Từ lâu Thầy rất ít có dịp để chăm sóc đến đời sống
tinh thần của con. Tuy nhiên, Thầy luôn luôn tin rằng con, một phật tử đã
trưởng thành, không bao giờ có thể bị ngã gục. Thầy cũng tin rằng tình thương
mà Thầy dành cho con đủ để có thể nhắc nhở và an ủi con giữa những cơn sóng gió
của cuộc đời, và lòng kính tín của con đối với Tam Bảo sẽ giúp con an nhiên
vượt qua mọi hiểm nguy, gian khó.
Con biết không, Thầy nói điều này con đừng buồn, khi đọc thư con Thầy vô cùng
xúc động, nhưng Thầy đã cười, không phải cười chế nhạo con đâu, mà cười vì
thương con, thông cảm với con và vui mừng cho con. Một nụ cười khó lắm mới cầm
được nước mắt. Thầy vui mừng vì con đã thấy. Thật ra, con có ngã
gục đâu, trái lại con đang vươn lên đó chứ ! Con cũng đâu có làm mất thể diện
của Thầy như con đã nghĩ, chính con đang xứng đáng là một Phật tử trưởng thành
trên đường Đạo. Con không nhận ra điều đó hay sao?
Con thương mến,
Đối với tình thương của một vị Thầy, khi thấy đệ tử hạnh phúc sẽ không vì hạnh
phúc ấy mà vui, khi thấy đệ tử khổ đau sẽ không vì khổ đau ấy mà buồn, vì có sá
gì hạnh phúc khổ đau giữa trần gian. Chỉ có sự giác ngộ của người đệ tử mới làm
cho Thầy vui sướng mà thôi.
Giác ngộ nghĩa là thấy rõ, càng ngày càng rõ bản chất như thật của sự
sống. Sống và nhận thức được sự buốt đau tột cùng của sự sống mới có thể giải
thoát và an nhiên.
Khi con gặp những người có vẻ hạnh phúc vui tươi, như đang hãnh diện với những
địa vị, giàu sang của mình, con đừng tự ti mặc cảm mà hãy thương họ! Họ mới là
kẻ đang bị chìm đắm, vì chìm đắm là thỏa mãn với hạnh phúc mà không tự biết
mình đang bị đắm chìm.
Còn con, con đã giáp mặt với khổ đau, đã thấm thía với tủi nhục, nhờ vậy con đã
tận mắt nhìn nó và thấy rõ mặt mũi nó ra sao, và nhờ vậy con mới phát hiện được
chân tướng ẩn núp đàng sau hạnh phúc và đau khổ. Như thế con đang bước những
bước chính xác trên đường giác ngộ, đang đối diện với bộ mặt thật của
cuộc đời mà Đức Phật đã từng khai thị trong Bốn Sự Thật Vi Diệu.
Đừng lùi bước, bên cạnh con còn có tình thương yêu và niềm cảm thông sâu xa của
Thầy.
Con ơi, hãy can đảm vươn mình đứng dậy hiên ngang như con mãnh sư để nhìn ngắm
cuộc đời, đừng sợ hãi lẫn tránh, cũng đừng toan tính gì hơn cho cuộc đời này
nữa. Nếu con mong ước một hạnh phúc, một sự cải thiện nào, đó mới chính là kẻ
thù nguy hiểm. Hãy trả hạnh phúc lại cho hạnh phúc giả tạm của cuộc đời, hãy
trả khổ đau lại cho cuộc đời ngập tràn đau khổ. Còn chúng ta, những người con
của Đấng Giác Ngộ, phải giác ngộ, phải giải thoát, không bám víu vào một
cái gì tốt đẹp hơn trong cuộc đời. Hạnh phúc trần gian mới là vực thẳm bi đát
khôn cùng, vì nó chỉ là cái ảo ảnh trước mắt của những kẻ lạc đường trong sa
mạc. Thương chúng sinh Đức Phật không ban cho họ thứ hạnh phúc trần gian ấy, vì
Ngài biết rõ rằng chỉ có an ổn thanh tịnh mới là nguồn chân phúc ngọt ngào vi
diệu.
Con hãy chấp nhận tất cả những gì đến với mình từ cuộc đời, từ sự sống hay từ
nỗi chết. Không cầu mong gì cả, không sợ hãi gì cả, con hãy thản nhiên đi vào
cuộc đời. Hãy lặng nhìn và lắng nghe đau khổ. Hãy kham nhẫn và chịu đựng kiên
trì với nó. Và hãy sẵn sàng đón nhận hạnh phúc hay khổ đau của cuộc đời như
người đánh vợt tiếp nhận những quả banh bất ngờ của đối thủ. Vì con ơi, không
có con đường giác ngộ nào không hiểm nguy, gian khó, không có sự giải thoát nào
không đi qua cay đắng, chông gai. Đừng sợ cuộc hành trình đơn thân độc mã. Con
không đi một mình đâu, bên cạnh con còn có Thầy, Sư thúc và các bạn bè đồng
đạo. Nhưng hãy nhớ con phải đi trong niềm cô đơn thầm lặng của chính mình.
Con thương mến, thực ra đau khổ, tủi nhục không phải là kẻ thù của chúng
ta, mà chính những tâm niệm xấu xa tăm tối núp lén dưới nhiều hình thức khác
nhau bên trong chúng ta để dựng lên muôn vàn bộ mặt khác nhau của giả ngã mới
là kẻ thù vô cùng nguy hiểm. Vì vậy hãy thận trọng, tỉnh thức, đừng để bị kẻ
thù lừa bịp một cách dễ dàng.
Khi ngồi dưới cội cây Bồ Đề, chính nhờ phát hiện ra mặt thật của những kẻ
thù mà Bồ Tát trở nên thanh tịnh. Chính vào giờ phút giác ngộ ấy, Ngài đã
đối diện với tất cả kẻ thù bên trong đang ồ ạt tấn công theo chiến thuật biển
người. Nhờ thế, Ngài nhận diện tất cả những bộ mặt hư ngụy đầy nguy hiểm của chúng.
Ngài chỉ vào mặt chúng: “Hỡi những kẻ thù, các ngươi chính là tham muốn, bất
mãn, khao khát, ái dục, hôn trầm thụy miên, sợ hãi, hoài nghi, phỉ báng, cố
chấp, lợi lộc, khen tặng, vinh dự, địa vị, tự tán hủy tha ... Từ bao nhiêu kiếp
rồi ta đã tìm kiếm các ngươi, nhưng các ngươi cứ núp lén sau bình phong cái ngã
và không chịu xuất đầu lộ diện, nay thì các ngươi tự dẫn xác đến đây để ta thấy
rõ bộ mặt hư ngụy của các ngươi, từ đây các ngươi không thể lén lút dưới bất cứ
mặt nạ nào để đánh lừa ta được nữa”.
Giác ngộ là như thế, là thấy rõ mặt thật của những kẻ thù mà xưa nay con xem là
bạn hay thậm chí còn xem là chính mình. Nay con đã thấy mặt mũi của những kẻ
thù trong lòng con, đó là một bước tiến vĩ đại trên đường giác ngộ.
Hiểu được một cách thâm sâu tất cả ý nghĩa khổ đau, hiểu được đâu là con đường
giác ngộ, con mới thực sự hiểu được thế nào là tình thương yêu. Con nói con
thương yêu những người thân thuộc như chính mình thì trước hết phải biết yêu
thương chính mình. Yêu thương chính mình thì phải biết quên nó đi để bước vào
con đường đầy gian nguy hiểm trở, để thành tựu sự giác ngộ cuối cùng. Như thế
khi yêu thương người thân thuộc sao con lại ao ước cho họ được những hạnh phúc
thế gian? Yêu thương họ con hãy tập có nụ cười khi thấy họ đang đối đầu với đau
khổ, vì chỉ ở đó họ mới thấy ra đường vào giải thoát. Nhất định sự giải thoát
mới là hạnh phúc cuối cùng. Nhưng giải thoát chỉ là hệ quả của giác ngộ, mà
muốn giác ngộ thì phải thấy ra đau khổ, và nguyên nhân sâu xa của nó.
Con hãy tập yêu thương chính mình và mọi người với tình thương đau buốt ấy rồi
con mới hiểu được thế nào là lòng từ bi vô lượng của Chư Phật. Phải dũng cảm
lên con mới có được tình thương như thế. Thiếu dũng và trí tình thương chỉ là
phản ánh của lòng ích kỷ, là khóc than bi lụy, là luyến ái buộc ràng. Với tình
thương đầy hệ lụy như thế ta chỉ tự ràng buộc chính mình và tha nhân vào trong
vòng lao lung đau khổ. Chẳng khác nào một người yêu chim bắt nó nhốt trong cái
lồng vàng son của hắn. Tình thương như thế đã trở thành tù ngục, ở đâu có ngục
tù, ở đó tự do ngộp thở. Thiếu tự do và sáng tạo thì cánh cửa giác ngộ đã khóa
chặt mất rồi. Con ơi, huống nữa là tình thương đầy toan tính lợi dụng và lừa
lọc thì chỉ đưa con người rơi sâu vào hố thẳm bùn nhơ, phải không con ?
Trở lại với sự thật xót đau của cuộc đời, ở đó sẽ là môi trường thích hợp cho
con phát triển tình thương, một tình thương vô ngại đủ để hỗ trợ cho hành trình
giác ngộ giải thoát.
Cuối cùng, Thầy chép cho con một đoạn trong “Luận Bảo Vương Tam Muội” để giúp con can đảm tiến lên trên đường tu tập.
“
Đức Phật thiết lập chánh pháp, lấy bệnh khổ làm thuốc hay, lấy hoạn nạn làm
thành công, lấy gai góc làm giải thoát, lấy ma quân làm đạo bạn, lấy khó khăn
làm sự tác thành, lấy bạn tệ bạc làm người giúp đỡ, lấy kẻ chống nghịch làm
người giao du, lấy sự thi ân làm đôi dép bỏ, lấy xả lợi làm vinh hoa, lấy oan
ức làm đà tiến thủ. Thế nên ở trong chướng ngại mà vượt qua tất cả”.
“Đức
Thế Tôn được giác ngộ chính trong mọi sự chướng ngại, Angulimàla hành hung,
Devàdatta khuấy phá mà Đức Phật giáo hóa cho thành đạo tất cả. Như vậy há không
phải sự tác nghịch là sự tác thành mà sự khuấy phá là sự giúp đỡ cho ta đó sao?”.
Con thương mến,
Con hãy hành động như những người Phật tử đã trưởng thành, không tự ti mặc cảm,
không rụt rè yếu đuối, và nếu cần con có quyền hãnh diện mình là người con
Phật. Nói thế không có nghĩa là tự tôn mà chỉ để tự tin ở chính mình trên hành
trình giác ngộ. Thầy cầu chúc cho con có thừa dũng mãnh để vượt qua mọi gian
nguy với những bước chân thênh thang vô ngại giữa không thời gian biến ảo vô
thường.
“Hãy lắng nghe bước chân
Bước chân qua thời gian
Thời gian vô sở trụ
Chân bước hề thênh thang”
Bước chân qua thời gian
Thời gian vô sở trụ
Chân bước hề thênh thang”
Thầy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét