Tự bản thân hoa đã là hoa, hoa
không cần cố gắng trở thành hoa. Khi hoa cố gắng trở thành hoa, hoa đã chối bỏ
bản chất hoa của mình rồi. Nhưng hoa yên tâm, cái gì đã là bản chất, là thực chất
thì cho dù chính bản thân mình hay người khác có cố gắng thế nào đi nữa để phủ
nhận, để xua đuổi thì cũng chẳng thể được đâu…
Tôi nhìn tôi, rồi tôi nhìn quanh,
tôi thấy Sự Chối Bỏ. Chối bỏ và phản bội rất gần nhau, đều có nghĩa là quay lưng
lại với cái thật của mình, cái đầu tiên nơi mình. Để làm gì? Để được thừa nhận,
để được công nhận, để được an ổn, để được là một với những người xa lạ.
Bao nhiêu lần chúng ta không dám
sống thật giữa đám đông là bấy nhiêu lần chúng ta chối bỏ con người mình. Mỗi
khi ta im lặng vì mọi người cũng im lặng là ta đang chối bỏ tiếng nói của mình.
Mỗi khi ta ngồi yên vì người khác cũng ngồi yên là ta đang chối bỏ đôi chân của
mình. Mỗi khi ta gắng cười vì người khác cũng cười là ta đang chối bỏ giọt nước
mắt của mình. Mỗi khi ta dửng dưng vì người khác cũng dửng dưng thì ta đang chối
bỏ con tim của mình. Mỗi khi ta phớt lờ vì người khác cũng phớt lờ thì ta đang
chối bỏ lương tâm của mình. Mỗi khi ta “đừng nghĩ nhiều” vì người khác
cũng “vô tư” thì ta đang chối bỏ khối óc của mình…
Hemingway nói: “Trong thời buổi
nhiễu loạn, những kẻ tiếp tục lãng mạn là những kẻ dễ bị tổn thương nhất”. Vâng,
chẳng riêng gì những kẽ lãng mạn đâu, mà những kẻ chân thành, những kẻ khiêm
nhường, những kẻ tinh tế, những kẻ quan hoài, những kẻ mở lòng… họ đều bị tổn
thương. Làm sao tránh khỏi tổn thương khi những giọt nước mắt cho cái đẹp lại bị
xem là ủy mị, sự quan tâm lo lắng là “dư hơi”, và ẩn mình vô tranh là yếm
thế? Thời buổi nhiễu loạn là thời buổi mà con người nghi ngờ và thậm chí chế giễu
Chân-Thiện-Mỹ. Những suy niệm về cuộc sống bị mỉa mai “triết lý gớm nhỉ?”.
Những cảm xúc rất con người bị bình luận một cách vô tâm “tâm trạng thế!”.
Và chúng ta được khuyên “thực tế đi” “bình thường đi” “thôi mơ mộng đi”,
những lời khuyên tàn nhẫn làm sao!
Là hoa, nếu hoa có chết thì hãy
chết như một cành hoa. Một cành hoa thật chứ không phải một cành hoa nhựa.
Không ai tiếc thương cái chết của cành hoa nhựa, vì nó chưa bao giờ sống, vì nó
không phải là một cành hoa. Nếu hoa vẫn là chính mình _nghĩa là vẫn một cành
hoa thật_ khi chết thì hoa sẽ thấy rằng đó không phải là cái chết, mà chỉ là sự
trở về Cội Nguồn để bắt đầu cuộc sống mới. Nếu hoa không phải là chính mình
_nghĩa là cố trở thành một cành hoa nhựa hợp thị hiếu_ thì dù hoa sống, cái sống
ấy có khác gì chết? Đó là cái sống vay mượn, bắt chước, gò ép, nhìn trước ngó
sau và khô chết.
Là hoa, hoa hãy là hoa. Hoa đẹp
nhất khi hoa là hoa. Hoa là độc nhất trong toàn vũ trụ này như bông hoa của Hoàng
Tử Bé. Đừng tin những lời chê và những lời khen. Vì những người chê hay khen đều
không hiểu hoa. Im Lặng, đó là lúc, đó là nơi hoa mãn khai. Những con người ồn
ào, thô ráp kia, những người đạp lên hoa để đến trường đến sở, những người cào
bằng hoa để xây xưởng xây nhà, thực ra họ lại là những người cần hoa nhất! Đằng
sau, bên trong lớp vỏ bọc khô cằn mệt mỏi là nỗi khát cháy lòng về con suối nhỏ
róc rách giữa đôi bờ cỏ hoa. Bi kịch là vậy: người ta đang dẫm đạp lên những gì
người ta một đời tìm kiếm. Nên hoa hãy là hoa. Hãy sống và chết như một đóa
hoa. Nếu không, cuộc đời này sẽ chai lì cục súc lắm thay.
Ai đi mau quá
Xin dừng lại
Gửi một cành hoa đến người thương…
01/10/2016
Lê Tân Hoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét