Có ngàn năm thì mây nước vẫn trôi
Đã ảo hóa cớ gì không Đại Đạo?
Đã mất còn sao không hãy Tinh Khôi?
Có thể quên đi là có thể sống như sương mai nắng sớm. Có thể
chân thành thì đã gặp người xưa.
Người đời bảo cơn mơ là không thực nhưng chẳng biết rằng
cái họ cho là thực cũng có khác gì mơ! Kẻ hạnh phúc là kẻ không bận tâm mơ thực
mà chỉ lặng nhìn nước chảy mây trôi. Bốn mùa đến đi nào vấn vương lòng người lấy bỏ.
Thiên hạ vô cùng sao lại phải cưu mang?
Một khúc sáo cầm ta nợ ta áng chừng bao kiếp mộng. Lễ nghĩa
nhân tình mòn mỏi khối băng tâm. Trời cao đất rộng có gì mà không được? Chỉ ngại
mình e biển rộng sông dài rồi mượn chốn dung thân.
Nhà trúc Lạc Dương khúc Tiếu Ngạo nên ngàn năm tri kỷ. Bão
táp giang hồ cũng như gió thoảng rừng tre. “Thiên hà ngôn tai? Địa hà ngôn tai?”, Đức Khổng biết nói gì giữa vô cùng nhật nguyệt? “Ưng vô sở trụ”, Thế Tôn mỉm cười
tịch lặng nhìn Tam thiên.
"Because we cannot wait for perfect individuals to appear, we
must take the
risk to sculpt our own perfection, and to go as far as
possible using
conscience as our compass, serenity as our barometer, and
the wisdom of
great sages as our inspiration." (Shunyamurti)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét