Thệ giả như tư phù, bất xá trú dạ. Để tay xuống dòng nước
thì biết không có gì có thể dừng lại dù là một khắc. Bảy năm, rồi thì chúng ta
phơi trần con người mình cho dòng sống tràn qua như những hòn đá cuội. Có người
đã rong rêu phủ xanh quá khứ. Có người mài mòn dung nhan. Có người trôi lăn xứ
lạ... Cũng có người giờ vô tri im lặng. Cũng có người lộc cộc nói năng...
Nhưng hết thảy, có nghĩa gì đâu! Cũng chỉ là một cuộc chơi
không đầu không cuối giữa vạn đại thiên hà. Cho nên, vẫn cứ nụ cười của Thế Tôn
là mãi mãi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét