Lâu lâu thấy người mình chán chán sự đời thì ta lại muốn nhâm nhi bài thơ mượt mà như cỏ non, mát rượi như suối chảy, thênh thang như đồi núi, yên bình như động hoa vàng này. Muốn trích vài đoạn mà không biết nên trích đoạn nào. Đoạn nào cũng hay.
Chim nào hát giữa thôn hoa
Tay nào hong giữa chiều tà tóc bay
Lụa nào phơi nắng sông tây
Áo xuân hạ nọ xanh hoài thu đông
Mở ra trích đại một đoạn mà vậy đó: nó cứ bát ngát, mênh mông, phương hoài, bặt mộ. Ai đó khen mấy trăm câu lục bát trong bài thơ này đã nối thông được cái dòng mạch lục bát của Truyện Kiều về lại với thời đại có lẽ đã không quá lời chăng?
Đường dài xao xác chim ca
Người còn khoác nón theo tà dương nao
Ván cờ bày trắng bông đào
Sao lên núi thẫm trăng vào chén không
Cứ thử đọc một cách vu vơ mà xem: Sao lên núi thẫm trăng vào chén không... Tía má ơi! Chắc người ta có thể đánh đổi cả cái đời người ngu ngốc ngô nghê này để được "ở" trong cái sinh khí của hồn thơ...
Rồi thì:
Núi nghiêng suối vắt tơ đàn
Nhìn ngoài thạch động mưa vàng lưa thưa
Nghiêng bình trà nhớ hương xưa
Từ vàng hoa nọ bây giờ vàng hoa
Sáng nghe lan rụng mái nhà
Chừng như mưa nhẹ núi xa mùa này
Đường về mù mịt ngàn mây
Về nam đôi cánh chim bay xạc xào
Ai mà thuộc phường nghiện trà mê hoa thích núi say rừng yêu cô đơn thì khi đọc mấy câu trên hẳn sẽ cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ trên đời để mà về nằm "sáng nghe lan rụng mái nhà", và bâng khuâng "chừng như mưa nhẹ núi xa mùa này".
Người về đỉnh núi sương tây
Ta riêng nằm lại đợi ngày mướp hoa
rồi:
Đất nam có lão trồng hoa
Mùa hoàng cúc nở ướp trà uống đông
Lại đem bầu ngọc ra trồng
Bầu khô cất nậm rượu hồng uống xuân
và:
Khách xa nhớ đến nhau tìm
Lên đồi trẩy một giỏ sim làm quà
Hứng nước suối thết bình trà
Hái bầu nấu bát canh hoa cười khàn
Mai mốt mình cũng trồng bầu và mướp quanh nhà vậy! Sống được bao năm đâu mà không trồng lấy giàn bầu giàn mướp mà ăn?
Nói thật, nếu có cái gì đó đáng gọi là ý nghĩa trên đời thì chỉ có bình yên mà thôi. Nếu không có bình yên thì mọi thứ trở nên vô nghĩa.
Để làm gì chứ khi mà cứ loăng quăng mải miết rồi chẳng đi về đâu?
Nên thôi vậy, đưa tôi tìm động hoa vàng nhé tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét