lạnh hư vô và lan khoát yên hà
người không nói mà lòng ta tiếng ngọc
ngôn ngữ tàn như xác một loài hoa
cỏ đã cháy còn thơm mùi đồng nội
lau đã khô còn để dáng phiêu bồng
đi đâu nữa cũng không quên ngày hội
trăm năm dài ta về lại bến sông
xuân có tới được với người bên ấy?
chung trà khuya đã hẹn chớ quên lời
giang hồ biệt mười lăm năm sóng dậy
đôi tay hiền mình để nước về xuôi
tiếc nắng đẹp anh đi vào sa mạc
hoài giọt trong nên rong ruổi đại dương
một tiếng gọi trong đêm thâu cô mặc
xót xa nhưng, thôi, đành đoạn lên đường
điều chưa nói thì hôm nay sẽ nói
dẫu biết rằng thà im lặng còn hơn
về phía đó anh ngước nhìn đã mỏi
mỉm môi đêm buông thả những oán hờn
quá tịch lặng nên khua vài tiếng vọng
trời trong xanh cho mây trắng hoài thai
thời gian hỡi có khi nào ngưng đọng?
chợt nhận ra đời quá đỗi miệt mài
đã từng mơ chết ven trời hiu quạnh
nắng cao cao gió lộng lộng chim đùa
thì gửi trả cho nhân gian một mảnh
"đi về đâu" ai hỏi có dư thừa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét