Thứ Ba, 10 tháng 10, 2017

Lan Huyền Tịnh

viễn phương một bóng phong trần
thu tàn đông tận xuân gần gần đây
hai tay vẫn cứ nhỏ gầy
đất trời vẫn cứ đọng đầy xanh sao
ngày đi có nhớ chăng nào
ngày về biết có khi nào nhớ chăng
huyễn bày là giấc trăm năm
quên đi để sống vô tâm để đùa



em đi cỏ đã nhạt chưa?
dẫu mai ngày cuối xin mùa cứ trôi
thì ra mình đã tỉnh rồi
nhưng sao cơn mộng cứ hoài mênh mang

hoang vu cuối bóng địa đàng
thơ này tôi viết tặng nàng. được chăng?
cợt đùa lụa lả sông băng
đoản tình một giấc, mười lăm năm đoạn trường
lướt tay tay thoảng dấu hương
qua cầu ướt áo qua vườn hoa rơi
biển dâu không biết đùa chơi
thì thân bụi cát đâu nơi hiển hình
nếu một ngày đếm bình minh
thì em sẽ hiểu chữ tình của ta
hoa yên trăng lặng sương thầm
tiếng chim vệt nước bóng chim cuội chìm

  

cơn đau loáng thoáng im lìm 
rỡ ràng nắng mới
lim dim mộng dài
rỡ ràng nắng mới lim dim mộng dài
"mùa xuân hiện giữa ngàn mai"*
sau lưng bỏ lại thương hoài ngàn năm
giang hồ còn bước xa xăm
quê nhà bất chợt đêm nằm nghe sương
đất trời tan rã vô thường
đưa tay gõ nhẹ bốn phương lặng tờ


nhiều khi chỉ biết làm thơ
nói điều vô nghĩa vịt vờ tỉnh say
xin tôi trả lại tôi này
vườn xưa núi cũ có những ngày mênh mông
chắp tay nở một ngọn hồng
bên kia kia nữa có dòng hoang giang

"nguồn xưa thanh thoát tiếng đàn"**
ai về gảy nhẹ nắng vàng lung linh
chiều hoài khói dạt mông mênh
cao cao ngắm phố lênh đênh mặc lòng

ngày mưa buồn chuyện có không
em ơi sự thế đòng đòng nước trôi
nực cười lời nói đầu môi
bật khóc cúi mặt, đã xa xôi, hỡi người...

càn khôn miên động khôn nguôi
thân ta hạt bụi không lời vẫn ca***
"dế buồn giỗ giấc mù sa"*
thu đông còn ngủ xuân tà hạ bay

yêu người như chỉ hôm nay
vầng dương dẫu tắt nhưng ngày vẫn lên
ba đào nào, rồi cũng yên
hoang vu nào cũng một miền cỏ xanh

diệu thường là đóa mong manh
chân như là sóng tan thành biển khơi
cõi ngoài lay bóng trong đời
hoàng hôn vẫn cứ một lời vô ngôn

bàn tay con chữ tâm hồn
tinh khôi tiếng gọi cô đơn lời chào
áo em nắng rọi xôn xao
tim anh hai nửa, nửa nào cho nhau?

cõi đời đêm trắng dãi dầu
có - không, không - có: đâu màu hư vô?

biển về vỗ núi nằm chờ
gió hoang mạc vắng chuông chùa đêm thanh
ngửa mặt đối diện cao xanh
kiếp người cho hỏi ngọn ngành ngày xưa!

cuộc về một cuộc tiễn đưa
vừa tay vẫy biệt vừa thưa mở lời
người quên độ cũ rong chơi
yên hoa bích thủy xa khơi hải hồ

vừa hay kiệu đã rời quê
ngựa phi nước đại lối về xa trông
thiên duyên chẳng ngại núi sông
thiên la nghiệp mệnh đành lòng hoa trôi!

ngõ đêm hẹn mấy thuở rồi
trăng bao lần rụng sao rơi đã nhiều
thôi thì cứ để hương diêu
hữu tình vô ý đặt điều vu vơ...

thời gian thắp mãi ngày giờ
ta ngồi vô sự đợi chờ đêm sang
nhẹ hơn cả một giọt đàn
tìm về cố quận đôi hàng cỏ hoa


______________________________
* Thơ Bùi Giáng
** Thơ Thân Thị Ngọc Quế
* Hạt Bụi Ca - Thông Nhã















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét