Ta
biết chứ, rằng người không ở lại
Phận mây trời mấy thuở
ngự một phương
Chiều nắng tắt đồi
thông vàng tê dại
Mắt ngoái nhìn lam
nhạt một trời thương
Sóng Xuân Hương đêm
tàn lên lạc lõng
Tay chống buồn đào lả
ngọn bờ xanh
Trông xa thẳm Bi-ang
còn đứng ngóng
Để một ngày trời chợt
khóc long lanh
Còn gì nhớ? Ngày xanh
thành ảo ảnh
Nói được nào! Người đã
bỏ người xưa
Xoè tay trắng vẫn trợt
trơ chút mảnh
Hồn hư hao sao đắp đổi
cho vừa
Người ở lại hay chính
ta ở lại?
Người bỏ đi hay ta tự
mù phương?
Không là một biết làm
sao cho phải
Giữa đôi bờ thiên cổ
mãi mờ sương
Trăng kỉ niệm có soi
trời mai hậu
Thơ chảy tràn trôi rửa
niềm từ li
Từ lúc ấy quay đầu
không thấy nữa
Mỗi chân trời phiêu
dạt một người đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét