Thứ Năm, 25 tháng 2, 2010

Tảo giác


Ta thức dậy trong nỗi niềm tiếc nuối
Cuộc đời trôi đã xa tít ngoài song
Đồng hồ chạy tiếng khô đều tàn lụi
Khúc vô thường tấu mãi giữa bầu không.

Bao kiếp sống cứ qua rồi lại lại
Đến đây hoài chẳng hiểu để làm chi
Ai dám bảo nước trôi không vướng ngại
Đám rêu xanh khúc khích giễu thầm thì.

Có những lúc muốn tìm nơi hoang vắng
Thả cuộc đời như một áng mây bay
Có những lúc sơn cùng hay thủy tận
Dấu chôn thân như một kẻ tù đày.

Ân cha mẹ chắc kiếp này sai phụ
Nợ đàn na lần khất mấy lần thêm
Chí xuất thế tung rơi ngoài vũ trụ
Ôi thân ta vẫn sa đọa yếu mềm.

Người còn hát câu hồi quy cố xứ
Tiếng triều nguyên biển động suốt nghìn thu
Thơ còn dậy theo dặm trường du lữ
Gót san hà ruổi một vệt viên chu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét