Đi dọc tháng ngày, đi
ngang trần thế, trong một khoảng khắc chững lại của dòng sông cuộc đời chợt thấy
mình không sở hữu được gì cho riêng mình ngoài những nỗi nhớ. Mà phải chăng ngay
cả những nỗi nhớ mình cũng không sở hữu được? Bởi chúng đến không hẹn và đi
cũng chẳng chào ta. Tuy vậy, nỗi nhớ vẫn là những của cải quý báu mình tích cóp
được trong cuộc bán buôn trăm năm này. Tương lai thì chưa đến, hiện tại lại quá
mảnh dẻ mênh mông để có thể giữ dành, nên nỗi nhớ đến từ quá khứ dường như thật
nhất.
Khi gặp người xưa ta
hay ngồi ôn kỷ niệm. Chiều nay có gặp lại ai đâu mà nỗi nhớ vẫn quay về? Hay ta
gặp lại chính mình, cái con người chung thủy đã cùng ta trải qua sử lịch sơn hà? Quá Khứ là một người câm nói chuyện bằng những dấu hiệu vô thanh mà chỉ có
thông dịch viên Hiện Tại mới hiểu được để rồi truyền đạt lại cho khán giả Tương
Lai. Người câm chiều nay nói gì mà không gian lại loáng thoáng bao ức niệm êm đềm
của những người, những buổi, những miền xưa?
Xin người đừng bảo rằng
ngày xưa không bao giờ trở lại, vì ngày xưa chưa bao giờ ra đi. Ngày xưa luôn ở
đó, như một ngôi nhà, như một khu vườn, như một lối đi, chỉ có người và tôi
quên mất rằng chúng luôn còn đấy. Thật ra không phải ta quên ngày xưa mà là ta
quên chính ta. Khi ta mất ta là ta mất ngày xưa. Ngày xưa không thuộc về ta mà
là ta thuộc về ngày xưa vậy. Ngày xưa như một cố nhân chung tình, vẫn thỉnh
thoảng âm thầm ghé thăm. Nhưng ta không có nhà. Ta đi vắng. Ta đi hoang. “Người
có gọi. Nhưng nhà người đi vắng.” Và cũng xin người đừng bảo rằng sống là phải
luôn tiến lên phía trước và bỏ lại sau lưng hoài niệm, vì cuộc sống nào có trước
hay sau, chỉ có con người là hai mặt sau trước. Như một làn hương bay về muôn
hướng; sao không để hồn mình tỏa khắp không-thời gian?
Những mộng tri âm
Những mơ đời phía trước
Tôi đâu nhớ gì
Ngoài ánh nắng của những
buổi chiều xưa
Tôi thấy ba tôi cặm cụi
lưng chừng đồi
Màu của nắng, màu của
khói, màu của xanh lau sậy
Ba tôi gầy
Trong ánh nắng chiều
phai
Tôi thấy bạn tôi
Những chiều đầu hạ
Nắng hong lá thông, bay
mùi hương Đà Lạt
Mưa cao nguyên trong nắng
Đẹp bội phần
Tôi thấy tôi
Đa tình như một vệt nắng
nhạt
Làm bâng khuâng cả
nhánh cây khô
Và chiều nay
Nhìn nắng nơi này
Không thấy nắng, chỉ thấy
màu của nhớ
Chiang Mai, nhìn nắng sau cơn mưa đầu hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét