trinh nguyên vẫn một bóng hồng
cố quên càng nhớ càng
trông càng khờ
bảo rằng người ấy là mơ
thưa rằng mơ ấy còn thơ
hơn là...
một dòng biếc, một dòng
hoa
mười lăm năm ấy cũng là
hôm nay
mưa trong chim hót sớm
ngày
người đi nếu mỏi về đây
ta cùng
tình ta dẫu có mông
lung
như sương như khí vô
cùng trước sau
thả trôi cho nước qua cầu
cho hương theo gió cho
màu theo phai
rồi quên biệt mất trang
đài
tương tư lắm lúc thở
dài vu vơ
nếu người có đọc dòng
thơ...
ta giờ chẳng thiết là
mơ hay đời!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét