thay những màu rồi về lại hư vô
một buổi sáng thấy buồn niềm cổ độ
đâu hình hài dù chỉ một giấc mơ?
từng nghe hát giữa trời chiều mây trắng
ôi vô chừng là điềm mộng hoa niên
người bảo nhẹ sao ta hoài thấy nặng
sống bình thường sống đối đãi sống yên
xin em hãy thêm một lần gieo hạt
thêm một lần mắt nhắm thả lời dương
đã đến lúc cõi đời quá ngột ngạt
biết đi đâu nếu chẳng phải Thiên Đường?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét